Thảo luận trong 'Tiêu Dao Hội' bắt đầu bởi Tiêu Dao Hội, 16/10/17.
Cả đời giữ đạo nho gia Quần chùng, áo thụng, đúng là hàng văn.
Hỡi cô má đỏ hây hây Lại đây anh tặng bình đầy.... Thơ suông.
Dáng người nho nhã thư sinh Mà sao tên gọi lại là thất văn.
Giàu sang vui thú lộc bình Trò nghèo ôm lọ một mình chơi thơ.
Bao đời nối nghiệp nho gia Văn hay chữ tốt sao là thất văn
Văn thơ anh đựng trong bình Thất thời thất thế buôn bình bán văn
Đường hoàng đúng thực văn nhân Tay mang ống quyển, áo quần bảnh bao
Có anh tiến sĩ văn chương Lương thời thất thế đứng đường mộng thơ
Tính hay cãi cối cãi chày Văn thì bỏ ống, suốt ngày bưng theo
Ôm bình thất bảo cô tam Sách đi đánh cá sao chưa thấy về.
Tay ôm bầu rượu thở dài Mưu mô đỗ đạt, nhân tài hẩm hiu.
Ra về bưng lọ mắm tôm Áo trên, quần dưới vẫn thơm mùi cầy
Giỏi giang thi cử đã đành Văn mà đã thất, khó thành Trạng Nguyên
Văn thơ một bụng thêm bình Thất hiền thư thái bên đường đợi ai.
Thất tuần sống với chàng văn. Của ăn thì ít, nhân văn để đời.
Áo dài, chân đất, ôm thư. Bảy năm mài miệt chẳng dư đỗ nghè.
Thất văn cung kính đứng chào Bá quan văn võ, bà con sân đình
Thư sinh công toại danh thành Dâng cha bình quý lộc lành vua ban
Quần là áo lượt mà chi Văn chương hũ nút khác gì dân đen
Quần nhung áo gấm vinh quy Tay ôm bình quý, mang về kính cha
Các tên cách nhau bởi dấu phẩy(,)