Thảo luận trong 'Tiêu Dao Hội' bắt đầu bởi Tiêu Dao Hội, 16/10/17.
Thi xong cứ ngỡ trạng nguyên Đốt đèn soi mãi chẳng trên bảng vàng
Bao năm chăm chỉ hơn người Áo dài đầu trọc trò cười vịnh thơ
Đêm ba mươi tay bưng bánh tày Thắp nén hương thơm tưởng nhơ gia tiên
Ném chuột thì sợ vỡ bình Đành ôm bình nát đứng rình chuột hôi
Dáng người nho nhã thư sinh Văn ngôn thất bút sao nên nghiệp đời
Trong bình liệu có mỹ nhân Thư sinh đứng bóng chôn chân ôm bình
Thương thầy sương gió bôn ba Đèn đêm dạy chữ con qua tháng ngày.
Em ơi trời đã chuyển mùa Nâng bình gom chút hương thừa em quên.
Ngoài trời lất phất mưa Ngâu Nâng bình anh cạn chén sầu tương tư.
Tay bê bình Rượu cạn rồi Liêu xiêu mờ tỏ còn tôi một mình.
Đêm say dưới bóng chị Hằng Ôm bình ngơ ngẩn,sao Hằng chẳng qua.
Nhớ công nuôi dạy của thầy Trò dâng bình quý trong ngày vinh quy
Quần chùng mớ bẩy mớ ba Văn thơ lai láng, vẫn là tép tôm.
Lưng dài, tốn áo mẹ cha Văn hay chữ giỏi, mới ra hồn người.
Bẩy năm khoa cử dùi mài Văn bằng đỗ đạt, tìm thầy tri ơn.
Nhác trông thấy giống nho sinh Lại gần văn vẻ, đầy mình mắm tôm.
Dài lưng tốn vải, học trò Tay ôm bình quý ắt là thương nhân
Ôm bình ra hứng mưa rào Đầu trần chân đất hỏi sao ướt mèm
Bảo bình vẽ cảnh cá tôm Văn nhân thất thế đứng ôm, bổ nhào...
Tay thì ống quyển đựng thơ Tay bê thịt chó, ngóng chờ mắm tôm.
Cơm cha áo mẹ ai ơi Dài lưng tốn vải sao đòi báo ân
Chẳng hay thầy giáo có nhà Trò mang ống quyển đến nhà học đây
Văn nhân thất thế lỡ thời Buôn bình, bán lọ, kiếm lời nuôi thân.
Các tên cách nhau bởi dấu phẩy(,)