Thảo luận trong 'Tiêu Dao Hội' bắt đầu bởi Tiêu Dao Hội, 2/10/17.
Thả lòng như thể trống không Đầu trơ trán bóng hoài công cuốc cày
Tưởng đâu chăm chú nhìn trời Hóa ra cậu lục nhà tôi .. bị mù
Thế gian có đứa hợm đời Chống cuốc khinh địa, rẻ người mặt vênh
Quyết từ áo, mão, lọng quan Về vườn cuốc xới an nhàn thảnh thơi.
Về quê cuốc đất trồng hoa Vẫn hơn cảnh kiếm đô la xứ người.
Cầm cuốc chưa hẳn là dân Trán cao chưa chắc, là quan triều đình.
Làm chồng cho đáng mặt chồng Cớ sao mang cuốc ra đồng...đứng chơi?
Người ta, dù nọ, ô kia Còn anh cuốc đất, nắng mưa mặc trời.
Ngư ông thì bắt cá tôm, Tôi thời cầm cuốc sớm hôm việc đồng.
Lục tung góc bể chân trời Vạn ngày tìm kiếm, một thời ấu thơ.
Đường lên đại học thì xa, Đường về ruộng lúa thì Aaaaaaaaaaa đây rồi - st-
Lục tìm đến nỗi trọc đầu Vạn lần suy nghĩ làm giầu ra sao.
Bởi hội thơ sắp đến gần Nên anh chống cuốc tìm vần ngẩn ngơ
Xuôi tay, dựng cuốc giữa đồng. Chôn chân, ngửa mặt, tóc không nửa đầu.
Anh nào có dám thảnh thơi Vợ ơi! vắng vợ anh thời ngẩn ngơ.
Đọc thơ e bóp miệng cười Không khéo anh được mười lần hoa rơi .
" lão nông chống cuốc..." có khi hay hơn a ạ. A xem được ko.
Thương cha cày cuốc tảo tần Nghỉ ngơi chống cuốc buổi trưa ngoài đồng
Nhọc nhằn cái khổ nghề nông Lão nông dựng cuốc ngưỡng thiên giữa đồng
Các tên cách nhau bởi dấu phẩy(,)