Thảo luận trong 'Tiêu Dao Hội' bắt đầu bởi Tiêu Dao Hội, 25/9/17.
Khôn đâu trẻ khoẻ đâu già Chày to cối nặng người ta chê cười
Ổi này là ổi Lệ rơi Chọc về tặng gái đổi xơi trái bòng...
Khăn hồng quần áo cũng hồng Đua đòi nam tử cong mông vác chuỳ
Con thương cha lắm nẻo đường Gậy không chống để cha nhường dành con
Lục tuần nghĩa lý gì đâu Văn ôn võ luyện còn lâu mới già.
Bưởi không chọc được thì chèo Của mình chứ có ai cho mà phiền
Em là phận liễu mảnh mai Có anh đứng cạnh vác chùy hộ thân
Anh về ẩn náu rừng sâu Cầm gậy chọc bưởi biết đâu mà tìm
Đã quen gian khó những ngày Vắng người ta vẫn hăng say vác chùy
Phận hèn ham hố cao sang Bây giờ vác gậy mơ vàng trách thân
Đã đành hoa trái có thì Sao anh lại chọc bưởi em hả trời
Chờ ngày lục bát em ơi Văn giang Đền Lảnh anh xơi nhãn lồng
Quẩn quanh múa gậy ra oai Tưởng rằng sung sướng, héo mòn chẳng chơi
Sáu năm thăm đất văn bàn Núi non trùng điệp, ngút ngàn rừng xanh
Trăm năm tu ở Sân Đình Ngày ngày vẫn vác chày kình nện chuông
Anh tuy khó tính lầm lì Cơ mà chọc bưởi ít khi bị nhầm
Đứng lên vác gậy chọc trời Sao người cứ thấy chơi vơi chập chờn
Đợi ban giám khảo bấm like Chờ hoài không thấy cổ dài như ngan
Quần hồng áo đỏ khăn điều Nghênh ngang chùy sắt, định liều với ai.
Luyện rèn thể chất thường xuyên Chùy đồng anh vác như không có gì
Các tên cách nhau bởi dấu phẩy(,)