Thảo luận trong 'Tiêu Dao Hội' bắt đầu bởi Tiêu Dao Hội, 18/9/17.
Thuyền tình vừa ghé đến nơi Thì đà trâm gãy bình rơi bao giờ Trích Kiều
Đi đâu xuồng nhỏ bớ nàng Nước vô ai tát cho chàng nghỉ tay
Thuyền về có nhớ bến chăng Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền
Người đi, bỏ bến quên đò Trót yêu nên dạ mới chờ người thương
Anh về đò đã sang sông Ngậm ngùi lặng đứng nhìn dòng nước trôi
Con đò xưa vẫn cắm sào Còn cô lái ấy má đào đã phai
Đò xưa còn mãi đợi ai Mái chèo kia vẫn khua hoài bến xưa
Đò xưa vẫn đợi bến xưa Thu qua mấy lượt người chưa quay về
Cô lái sao lại vô tình Bỏ con đò vắng một mình cô đơn
Đêm đông vọng tiếng "đò ơi...!" Thoảng trong tiếng gió bời bời sau lưng
Bao mùa cải đã ra hoa Con đò còn đó người xa bến tình
Rằng em sao vẫn thờ ơ Để người lữ khách đợi đò thâu đêm!
Đò ngang, cô lái đâu rồi Mặc cho bên lở bên bồi nhớ mong
Em về, về với dòng sông Kẻo con đò cũ chờ mong đêm ngày
Lặng xuôi năm tháng êm trôi Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Thuyền đà dứt bến trôi xuôi Mù U vàng võ, tình tôi bẽ bàng
Thuyền ơi ghé lại bến này Chở dùm tôi với những ngày đau thương
Chân trời ai uốn mà cong Đò ngang bỏ chuyến uổng công người chờ
Thuyền đi bỏ mặc bến bờ Hỏi dòng nước đục bao giờ lại trong?
Anh là con đò không bến Lạc sóng hoàng hôn sóng tự trong lòng
Anh con đò nhỏ không về bến Lạc sóng hoàng hôn sóng tự đáy lòng
Đò về chốn ấy ngàn xa Bỏ dòng sông những chiều tà bóng mây
Đò chiều neo bến trên sông Một lần lữ khách để lòng lại đây
Đò chiều bến vắng cô liêu Như duyên không nợ, như diều không dây.
Các tên cách nhau bởi dấu phẩy(,)