Đúng là có điển tích này bác ạ. Em không nhớ chi tiết, nhưng có anh học trò yêu một cô gái đẹp (gái xinh, con nhà danh giá, thuộc loại Gái thuyền quyên). Cô chê anh ta công danh chưa có gì mà đòi yêu đương. Anh học trò thẹn lắm nên đã quyết xa lũ bạn ăn chơi để xuống thuyền đèn sách đêm ngày. Chỉ đến bữa người nhà mới được kéo thuyền vào để đưa cơm nước. Sau ba năm tuy không đỗ Trạng nhưng anh cũng đỗ cao, vinh quy bái tổ về làng. ----------------------------------------------------------- Bõ công nghiên bút xuống thuyền Ba năm đèn sách thuyền quyên thỏa lòng.
Rất nhiều chắn thủ vịnh cây Ngũ Thuyền với tình yêu đôi lứa, tôi lại nhớ một giai thoại Đại thi hào Nguyễn Du (ngày đó gọi là cậu Chiêu Bảy) yêu cô lái đò Đỗ Thị Nhợt bên dòng sông Hồng. Khi bị gia đình ngăn trở, can thiệp buộc cô Nhợt không được chở đò trên bên sông đó, Nguyễn Du đã đau đớn thốt lên: Yêu nhau những muốn gần nhau Bể sâu muộn trượng, tình sâu gấp mười Vì đâu cách trở đôi nơi Bến nay còn đó, nào người năm xưa.