Thảo luận trong 'Tiêu Dao Hội' bắt đầu bởi Tiêu Dao Hội, 18/9/17.
Hoàng hôn theo nước xuôi dòng Đò ngang khuất bóng chìm trong mắt buồn
Sông bàng bạc ánh trăng xuông Thuyền đơn trôi lạc vấn vương tần ngần
Đò đi ngang qua phong trần Sóng tình xô đẩy bến gần thành xa
Năm nào đò vẫn đi qua Bao người lỡ chuyến để mà chờ mong.
Đò anh trăng đã chở đầy Để em nỗi nhớ héo gầy tương tư
Thế là một chuyến đò ngang. Thuyền đi, bến lặng mơ màng đợi ai?
Muốn sang mà chẳng dám sang Cách sông xa bến đò ngang khó lòng
Người ơi !, có thấu cho chăng ? Em thì một dạ khăng khăng đợi đò.
Nỗi buồn một bến sông quê Thương con đò nhỏ lạc về nơi nao ?
Đò đi, bến vẫn đợi đò Để thơ say cả bến bờ tương tư
Thuyền đi ôm mộng viễn du. Đời ta mãi mãi ngục tù trong em
Trách chi bến lỡ duyên đò Cũng vì cách trở đôi bờ xa xôi
Đò sang chở khách qua rồi Vấn vương bến khác thì thôi đừng sầu
Trách chi đau cõi lòng nhau Đò kia cũng bởi qua cầu đắng cay
Chiều về hiu hắt bóng ai Thuyền về bến cũ nối dài nhớ thương
Đò kia ướt lạnh trong sương Mịt mù khuất lối trên đường ai qua
Công anh bắt tép nuôi cò Thương cho số phận con đò trôi sông
Năm canh thao thức trông thuyền Thuyền ơi có biết , thương người chờ mong
Thuyền đi, sông nước ưu phiền Buồm treo ráng đỏ giong miền viễn khơi.
Xin đừng trách cứ người ơi! Lòng đò chỉ mãi bến đời tình quê
Các tên cách nhau bởi dấu phẩy(,)