Thảo luận trong 'Tiêu Dao Hội' bắt đầu bởi Tiêu Dao Hội, 18/9/17.
Thuyền xuôi chèo mở nhẹ nhàng Mặt hồ gợn sóng mơ màng êm say
Nỡ cho cau úa, trầu côi Đêm thu bến vắng thuyền trôi lững lờ
Đêm về điện sáng lung linh Tháng năm mở hội, rập rình thuyền hoa
Người đi, bỏ bến quên đò Trót yêu nên dạ mới chờ người thương
Bến về người vắng đã lâu Cây sào ai cắm để đau lòng đò
Đã bao mùa, lá thu sang Bấy nhiêu thương nhớ, dở dang đò nghèo.
Đò ơi, ghé bến sông này ! Nhớ chở giùm tôi, những ngày đau thương
Đâu còn, tiếng gọi đò ơi ! Tình quê, đò hỡi có người chờ trông
Chân trời, ai nỡ bẻ cong Đò sang bến mới uổng công người chờ.
Đò chiều ai đã buộc dây Để chàng lữ khách đứng đây gọi đò
Con sông ngăn cách đôi bờ Bên đây có kẻ đang chờ đò ơi
Thuyền đi bến mãi ngóng trông. Thuyền xa xa mãi bến mong thuyền về.
Sông năm bảy ngã đò ngang Sang ngang em để bẽ bàng duyên anh
Đò chiều giờ chỉ mình em Để chàng lữ khách gọi tên đò chiều.
Đò kia chưa đậu bến bờ Tình này vẫn đợi, em chưa ngã lòng
Người ơi! Em mãi đợi người Bến em vẫn đợi đò người về neo.
Đò chiều chở nắng sang ngang Mái chèo khỏa vỡ ánh vàng trên sông
Bao năm biền biệt xa quê Chắt chiu kỉ niệm thuyền về chốn xưa
Ngày nào gạt lệ dưới mưa Nhìn em theo bước người đưa qua đò
Em còn nhớ lúc đôi ta Chuyến đò năm đó bóng nhòa trong nhau
Các tên cách nhau bởi dấu phẩy(,)