Theo kinh thánh thì đàn ông có trước gọi là Adam, đàn bà có sau gọi là Eva. theo quan niệm dân gian thì đàn ông có trước nên đàn bà (vợ mình) gọi mình là Anh và đàn bà có sau nên đàn ông gọi đàn bà (vợ mình) là Em
bài thơ mình sưu tầm nói về ra đời của con gái bạn xem cho vui nhe' Xưa kia ở tuốt trên trời. Ngọc Hoàng Thượng đế thảnh thơi thấy buồn. Sai bắt một chú chuồn chuồn. Xịt vô mười lít nước tương đem hầm. Bỏ thêm một ký ớt bằm. Chanh chua sáu trái, me dầm bảy tô Nước mắt cá sấu tám xô. Dịu dàng chút xíu, một lô : dữ, dằn... Nêm thêm chín chú lăng quăng. Mít khô, mít ướt, cằn nhằn, ghen tuông. Hai cân nhõng nhẽo, giận hờn Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn dề. Ngọc Hoàng hứng chí hề hề. "Con này" hoàn hảo khỏi chê chỗ nào. Sai Thiên Lôi lấy bột nhào. Bắc Đẩu canh lửa, Nam Tào quạt than. Bổng nhiên một tiếng nổ vang. Thế là con gái tự nhiên ra đời
Cái này là cho thấy bác là người gia trưởng này , bảo thủ áp đặt này ..... và nhiều cái này này nữa Lại nghĩ quan niệm dân gian Ôi nhiều hủ tục chỉ than với trời Ngửa mặt lên hỏi ông rời Bên nào có trước ông rời biết không Ông rời ổng nói đàn ông Vì rời cũng có chữ ông đứng cùng Bực mình E hỏi lung tung Rời ơi rời hỡi rời từ đâu ra Ông giời nghĩ mãi chẳng ra Rời kia cũng chịu thì ta xử hòa ./.
Thuật Nịnh Vợ Thân trai cũng mười hai bến nước Nặng nỗi lo vô phước gặp "chằng" Thế nhưng chuyện chẳng khó khăn, Miễn là khéo nịnh, khéo ăn, khéo "mần" “Mần” cho tuyệt phải cần nghệ thuật, Đòi hỏi mình nên rất “ga-lăng”, Khi mà bà xã nấu ăn, Xắt hành, xắt tỏi lăng xăng phụ bà. Canh bả nấu dù là mặn chát, Cũng khen rằng: “ Ngọt mát em ơi!”. Thức ăn dù chẳng muốn xơi, Cũng gồng cái miệng nuốt trôi cho rồi! Khi tan sở, về nơi tổ ấm, Dù vợ nhà chưa tắm cũng hôn, Khen rằng: “Mít chín chẳng hơn, Thơm sao mà cả tâm hồn ngất ngây!” Khi thấy vợ mặt mày ủ dột, Phải khôi hài theo “mốt” Văn Chung, Đang đi bỗng té cái đùng! Để cho mặt vợ sáng trưng nụ cười. Khi bả bị trở trời, nhức mỏi, Đừng làm lơ, phải hỏi, phải han, Bắt bà nằm sấp, chân dang, Trổ tài đấm bóp nhiều màn mê ly! Khi thấy vợ kẻ mi, vẽ mắt, Phải ngắm nhìn rồi gật gù khen, Khen rằng: “Nguyệt thẹn, hoa ghen, Dung nhan em rất “ăn đèn” em ơi! Khi bả muốn vào nơi mỹ viện, Mà túi tiền chẳng tiện bỏ ra, Nịnh rằng: “ Em đẹp thướt tha, Sửa chi cho mất... cái mà anh yêu!? Lỡ bè bạn có kêu đi nhậu, Nửa đêm về, bị cấu, bị la, Dẫu đau cũng ráng hề hà: “Lẽ ra anh ngủ tại nhà bạn anh, Nhưng men rượu nó hành anh nhớ, Nhớ thương em, anh trở về đây, Xin “cưng” đừng có quấy rầy, Để cho anh được... “trả bài” đêm nay!” Thấy vợ có lai rai tóc ngứa, Lấy nhíp ra, ngồi tựa bên nàng, Nhổ từng cọng tóc ngã vàng, Cho nàng đã ngứa, mơ màng mắt nhung... Vợ đi tắm, phải cùng đi tắm, Để nàng cần sờ sẫm, kỳ lưng, Lên xe, phải đỡ, phải bưng, Xuống xe, phải ẵm, xin đừng lãng quên. Nếu gặp chuyện chẳng hên đưa tới, “Tò tí” cùng “em mới” thơm tho, Cuộc vui bại lộ bất ngờ, Bị bà bắt gặp, phải lo giải bầy, Rằng: “Anh trót nhậu say, lỡ dại, Bị ma men khơi dậy máu dê, Ả này chẳng đáng anh mê, Nhưng mà không... “ấy”, ả chê “cù lần”. Em xinh đẹp bội phần hơn ả, Thôi thì nên hỉ xả cho anh, Cho anh cơ hội làm lành, Chẳng còn tái phạm, tập tành thói hư!” “Làng Đực Rựa” vốn dư “chiêu thức”, Phục vụ bà tích cực đêm ngày. Có chàng thì rất dẻo dai, Có chàng kiểu cọ lại hay... lắm trò. Tài sức ấy đủ cho vợ khoái, Muốn thêm “suya” thì phải nịnh bà. Ở vào thời đại chúng ta, Phải theo mẫu hệ, các bà mới mê! Bọn phong kiến hay đè bẹp vợ, Dân Vũng Tàu để vợ ngồi trên, Dẫu rằng nghẹt thở cũng nên, Miễn sao bà xã được lên non Bồng. Các bả “lái” các ông vất vả, Lái nhiều, bằng lái đã... có râu! Các ông lả lướt tới đâu, Thế nào cũng phải qua cầu... tòng thê. Thôi thì trót nặng thề phu phụ, “Nâng dĩa” bà là sự ấm êm! Góp kinh nghiệm với anh em: Vợ mình, mình nịnh, chả thèm nịnh ai! hongthat
Đàn ông tỉnh và say! 1. Đàn ông say bao giờ cũng thấy mình mạnh mẽ. Đàn ông tỉnh thấy mình lúc mạnh lúc hèn. 2. Đàn ông say thấy tất cả con gái đều đẹp. Đàn ông tỉnh cũng thấy như thế, trừ vợ mình. 3. Đàn ông say coi trời bằng vung. Đàn ông tỉnh coi vung bằng trời. 4. Đàn ông tỉnh sợ chết, đàn ông say sợ sống. 5. Cả đàn ông tỉnh và đàn ông say đều thích ở gần các cô gái say. Không ai muốn bên cạnh mình có các cô gái tỉnh. 6. Đàn ông tỉnh gặp giám đốc thì cúi chào. Đàn ông say gặp giám đốc thì khoác vai. 7. Đàn ông tỉnh thích bạn bè. Đàn ông say thấy ai cũng là bạn bè. 8. Đàn ông tỉnh coi thường rượu. Đàn ông say coi thường nước ngọt. 9. Gặp cướp, đàn ông tỉnh đưa tiền, đàn ông say đưa nụ cười. 10. Đàn ông tỉnh hay khoe bằng cấp. Đàn ông say khoe sức lực. 11. Đàn ông tỉnh gọi vợ là bà xã. Đàn ông say gọi tất cả các cô như thế. 12. Cả đàn ông tỉnh và đàn ông say đều ngại về nhà. 13. Cả đàn ông tỉnh và đàn ông say đều tin là mình không thể say. 14. Gặp cảnh sát giao thông, đàn ông tỉnh vờ say, đàn ông say vờ tỉnh. 15. Nghe tin vợ đẻ, cả đàn ông tỉnh và đàn ông say đều thấy trời đất quay cuồng. 16. Khi hết tiền, đàn ông say tìm bạn bè, đàn ông tỉnh trốn bạn bè. 17. Khi vào bệnh viện, đàn ông tỉnh nhìn bác sĩ, đàn ông say nhìn cô y tá. 18. Vào buồng tắm, đàn ông tỉnh đóng cửa, đàn ông say mở cửa nhìn ra. 19. Gặp bố vợ, đàn ông tỉnh thì chào, đàn ông say thì vẫy. 20. Trong đám đông, đàn ông tỉnh sợ nói, đàn ông say sợ im lặng. 21. Khi soi gương, đàn ông say mỉm cười, đàn ông tỉnh thì lo lắng. 22. Đàn ông tỉnh nghĩ về gia đình thấy lo lắng. Đàn ông say nghĩ về quán thấy phấn khởi. 23. Đàn ông tỉnh hay nói về quá khứ. Đàn ông say hay nói về tương lai. 24. Đàn ông tỉnh luôn thấy mình nghèo. Đàn ông say luôn thấy bạn bè nghèo. 25. Đàn ông tỉnh nghe một bài hát hay thì vỗ tay. Đàn ông say nghe một bài hát hay thì khóc. 26. Vào nhà ai, đàn ông tỉnh quan tâm bà chủ, đàn ông say quan tâm ông chủ. 27. Xem thi hoa hậu, đàn ông tỉnh ước gì mình là triệu phú, đàn ông say ước gì mình là giám khảo. 28. Đàn ông say hay chơi với trẻ con. Đàn ông tỉnh hay chơi với người già. 29. Đàn ông tỉnh cố quên, đàn ông say cố nhớ. 30. Đọc bài này, đàn ông tỉnh bực bội, đàn ông say chả hiểu gì! Lê Hoàng
Đàn ông lắm tật nhiều tài Mà sao thấy gái tim minh xốn sang. Giờ này tôi phải làm sao Thôi thì trót lỡ ngủ qua đêm này. 00h15p
Ngày xưa như sắt như đồng Như đinh đóng cột, như rồng phun mưa Bây giờ như cải muối dưa Mười thang Minh Mạng vẫn chưa ngẩng đầu Hơn nửa thế kỷ dãi dầu Tháng ngày oanh liệt còn đâu nữa mà Ngày xưa súng ống sáng loà Bây giờ chẳng khác quả cà mốc meo Ngày xưa sung sức thì nghèo Bây giờ rủng rỉnh thì teo mất rồi Ngày xưa lớn khoẻ hơn chồi Bây giờ nó có đàn hồi nữa đâu Ngày xưa hùng hục như trâu Bây giờ èo ọt như tàu lá khoai Ngày xưa khám phá miệt mài Bây giờ nửa cuộc mệt nhoài đứt hơi Ngày xưa chiến tích để đời Bây giờ chiến bại nhớ thời ngày xưa Ngày xưa bất kể sớm trưa Bây giờ thỉnh thoảng lưa thưa gọi là Ngày xưa đầu tóc mượt mà Bây giờ lởm chởm như là đá chông Bây giờ sống cũng như không Bây giờ hết kiếp làm chồng người ta Bây giờ ôm hận đến già Cho dù béo tốt cũng là cơm toi Bây giờ pháo đã tịt ngòi Gia tài còn lại một vòi nước trong Ngày xưa vợ đợi bồ mong Bây giờ vợ nguýt, bồ cong cớn lườm Ngày xưa mặt mũi tinh tươm Bây giờ nhầu nhĩ như tương nấu mì Ngày xưa lên ngựa là phi Bây giờ nước kiệu cố đi gọi là ……………………………… Ấy là kể chuyện trong nhà Sang nhà hàng xóm vẫn là… ngày xưa!!!