Thảo luận trong 'Tiêu Dao Hội' bắt đầu bởi Tiêu Dao Hội, 18/9/17.
Người đi khăn gói vô tình Để thuyền bến vắng, một mình thả thơ
Thuyền ai giăng mắc dòng sông bẹo treo nỗi nhớ mênh mông lối về
Rượu chè cờ bạc lô đề Lên thuyền trốn nợ xa quê có ngày
Thôi thì cũng ráng mừng xuân Thuyền về bến cũ quây quần cho vui
Chòng chành như nón không quai Như thuyền không lái như ai không chồng (Sưu tầm)
Năm châu bốn bể gợi mời Buồm căng đón gió tìm nơi ghé vào
Chiều nay trên bến sông xưa Con đò năm cũ chẳng đưa người về
Dòng sông vẫn một đò đưa Người về bến cũ chiều mưa nhạt nhòa.
Con đò trên bến sông êm Chở trăm nhung nhớ, vạn niềm yêu thương
Ai về mái đẩy đò đưa Cho thơ lão hạc sớm trưa tự tình
Đò chiều ai đã buộc dây Để chàng lữ khách đứng đây gọi đò
Đò chiều chở nắng sang ngang Mái chèo khỏa vỡ ánh vàng trên sông
Đò anh trăng đã chở đầy Để em nỗi nhớ héo gầy tương tư !
Đò sang bến khác cắm sào Để cho lữ khách năm nào chờ mong.
Xuống thuyền nước mắt như mưa Ngoái trông bến cũ người xưa mịt mùng
Bồng bềnh sông nước mây trời Lòng không kiên định cả đời phiêu du!
Qua sông trước phải luỵ đò Nay cầu đã mọc tủi cho phận thuyền
Con thuyền Ngũ Sách cập bờ Năm chắn bốn cạ đến giờ xướng vang!
Buồm căng đạp sóng ra khơi Cá tôm trĩu nặng lòng người thênh thang
Đò ơi có nhớ bến tôi? Có đi hãy nhớ một đời bến mong!
Các tên cách nhau bởi dấu phẩy(,)